Cuối tuần rảnh rỗi viết linh tinh chuyện nguời chuyện ta…
Chị ấy xinh đẹp và sang trọng, nhiều người theo ngưỡng mộ chị, mỗi cái hình chị post lên là có cả ngàn like, với bao lời xuýt xoa tán tụng “chị xinh toá”, “chị trẻ thế”… Ngay cái stt có vỏn vẹn mấy chữ “không quan tâm đến chính trị” cũng có mấy rổ like, có bao nhiêu câu bợ đít: đúng rồi, việc của chị là trẻ đẹp thôi.
Chị không phải Friend của tôi dù tôi và chị có biết nhau ngoài đời thật, sở dĩ tôi đọc được stt của chị vì vài Friend của tôi like nên xuất hiện trên wall của tôi, nhiều lúc thấy chướng, định nhảy vô còm nhưng nghĩ đó là lối sống của riêng chị nên thôi.
Chị đi VN, đặt khách sạn 5 sao 1 tuần ở Đà Nẵng, chả may gặp lúc cá chết nổi trắng bờ. Chị đăng stt than là không dám nhúng ngón chân xuống biển, hải sản trong buffet của khách sạn quá trời mà không dám nhúng đũa vào. Ức quá chị chưởi đổng: mẹ bà lũ cá, sao không chết lúc nào, lựa ngay lúc bà đi du lịch đến đây lại lăn ra chết.
Sáng nay đi mua nuớc hoa cho khách vô tình gặp chị cũng đang thử nước hoa ở Douglas, chào hỏi vài câu xả giao, chị khoe ngay là mới đi VN về mà xui quá gặp cá chết nhưng vớt vát được là lễ ở tp hcm coi bắn pháo hoa đã lắm.
Tôi nói: dân tình đang khổ, có gì vui đâu mà bắn pháo hoa chớ. Chị bảo như người không não: thắng đế quốc mỹ là mình phải ăn mừng chứ em. Tôi hỏi lại: thắng thiệt không chị. “Trời, em không biết gì về lịch sử làm sao tự hào mình là người VN được”. Tôi đâm quạu: chả có gì đáng tự hào hết chị ơi. ” có chứ em, có quốc gia nào thắng được mỹ đâu, chỉ có VN mình. Báo chí Đức còn ca ngợi nữa mà”
Lúc này thì tôi phải thú nhận là hơi mất bình tĩnh. Tôi cố nói 1 cách thật chậm vì bình thường vì khi giận là tôi hay nói nhanh: chị ơi, Nếu chị tự hào vậy lại sao chị không ở VN mà tự hào. Chị qua Nga rồi qua rồi bỏ tiền ra để qua Tây Đức với cái bầu trong bụng để nước Đức nhân đạo cho chị vào trại tỵ nạn đẻ con rồi được ở lại Đức. Nước Đức nó thua Mỹ chị ạ, cho nên nếu tự hào thắng mỹ chị về VN mà sống đi chứ mấy chục năm nay chị ở Đức chi cho nó nhục vậy.
Có lẽ chị bất ngờ vì phản ứng của tôi, chị đơ ra. Tôi chào chị cho nó thêm phần lịch sự rồi đi.
Nói thiệt luôn là những người như chị ở đây không ít. Họ từ Nga, từ Tiệp khắc hay từ Đông Đức qua Tây Đức từ khi bức tường Bá Linh chưa sập và nhận được sự chào đón và giúp đỡ của người dân Tây Đức như là những người chạy trốn cộng sản. Nhưng thay vì họ nhận thức được thế nào là Cộng Sản mà có những cư xử cho đúng thì vì một lý do nào đó (lợi ích, háo danh, hay thực sự không có khả năng nhận thức) mà họ lại quay lại xun xoe với cộng sản, khoe hình chụp chung với các quan chức CS như 1 vinh hạnh.
Đáng tiếc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét